Trong hàng trăm cuốn sách, đây là cuốn sách được lôi
ra đọc nhiều lần nhất, số lần chắc cũng lên đến trên trăm rồi. Lật tới trang 60
chính là sinh tố trái trâm, tôi bình chọn đây là loại sinh tố xa xỉ nhất quả đất.
Nhắc đến nó bao kí ức ngày bé lại ùa về trong tôi. Hoài niệm có, ấm áp có, ngậm
ngùi có, “cái bọn” cảm xúc ấy cứ hỗn tạp vào nhau, không phân định rõ ràng.
Cái thời bọn con nít tinh ranh và phá phách ở làng,
quẫy nhiệt không mệt mỏi với thức quả sim rừng, móc rừng và trâm rừng. Loại quả
mang hương vị quê hương, gắn liền với tuổi thơ muôn màu đa sắc. Màu tím đậm đà,
tím mộng mơ ấy đã gắn chặt hình ảnh trong tôi thuở ban sơ, nên không màu sắc
nào có thể thay thế được nó. Yêu cuồng nhiệt sắc tím ấy như yêu chính mảnh đất
con người nơi thôn lũy nghèo nàn của miền Trung khúc ruột đầy nỗi thâm tình.
Ngược dòng thời gian trở về quá khứ, đến mùa trâm
chín, sau giờ cơm trưa cả đám hú hí, lén lút trốn phụ huynh trèo tường, chui
hàng rào dắt nhau lên đồi sau núi. Năm, bảy đứa chia nhau ra hành sự. Đứa trèo
lên cây, số còn lại giăng màn ra hứng quả do đứa trên cây ném xuống. Trâm là
loài cổ thụ, cao lút cần câu, muốn thưởng thức quả của nó là cả một phen gian nan. Suốt mùa trâm là cả một mùa Halloween hoành tráng. Là thứ quả thần thánh
không chỉ vị ngọt ngọt, chua chua khoái trá mà dấu ấn của nó để lại cũng thật ấn
tượng làm sao. Đang "xử" có đứa quát lên: "Quỷ tha ma bắt mày, đừng để con ma tham ăn ngự trị mày chứ." Sau khi chén sạch số trâm đó, miệng đứa nào đứa nấy nhìn như mấy con "monsters". Đó cũng là dấu hiệu được no đòn khi bị mamy phát hiện ^^
Mùa trâm năm ấy cũng bình lặng như mùa trâm của những
năm hai ngàn không trăm lâu lắc. Trong làng có một cây trâm rất bự, cực sai quả,
trái to như con trâu. Đó cũng là lí do mà đám trẻ làng đặt cho nó một cái tên
thật kiêu là “cây trâm trâu”. Chả hiểu con bé ấy phóng lên cây này vì đang chơi
trốn tìm hay hái quả. Kết quả là, nó té xuống và nghe phong phanh đâu đó là chết
trên đường đưa đi cấp cứu. Giờ nhớ lại thấy lạnh cả sống lưng. Để khỏi phải thấy
cảnh rùng rợn như trong truyện kinh dị của bác Stephen King, tôi cho rằng con
bé ấy đang rơi tự do. Kể từ thời khắc nghe tin này từ những người lớn trong
làng thì dường như mùa trâm đã xa dần tầm tay của đám trẻ bọn tôi.
Nó chỉ còn là một mùa nhớ, mùa kỉ niệm mà thôi.
Nó chỉ còn là một mùa nhớ, mùa kỉ niệm mà thôi.
Phụ huynh ra sức quản lý khắc khe lũ khỉ con bọn
tôi. Số lần tụ tập bị giảm đi không ít. Thực ra thì cánh tay đang gõ những dòng
này cũng đã 3 lần gãy tay, sai khớp chứ không nhiều. Trong tiếng anh từ 2 trở
lên đã được thêm “sờ” vì là số nhiều. Ờ thì nhiều…Nghĩ lại hồi nớ chỉ nghe như
tiếng người ta bẻ xương gà kêu “cái rắc”. Tự hỏi cánh tay ơi, mày được cấu tạo từ
thứ quỷ quái nào thế? Sao thỉnh thoảng tao lại nghe mày kêu cái rắc, là y như rằng
1 tháng tiếp theo là tao được làm bạn với bột cao khó chịu. Trèo cây trứng cá rớt
xuống đất cái bốp, kêu cái rắc. Đang chạy vướng đứa bạn ngã xuống kêu cái rắc.
Còn lần nữa mà quên mất tiêu. Bởi nhiều pha ngoạn mục quá nên cũng không ấn tượng
gì nhiều, hình ảnh cứ mờ nhạt dần. Ba mẹ cũng hay lo lắng. Ba dặn: “con đi đứng
cho cẩn thận chút coi, chân tay lêu khêu như cánh gà”. Mình huơ huơ cánh tay
lên cho ba coi và bảo: “Ba đừng lo, con là superman chiu chiu …”. Giờ đây nghĩ
lại chợt thốt lên một câu “ờ ngày xưa mình cũng ngoan phết.” Nghĩ mà thấy
thương lũ trẻ con thành thị, hỏi cây lúa trông ra sao nó cũng không biết, trấu
là thứ gì nó cũng chịu thua. Ôi tuổi thơ bất hạnh. Nghĩ bâng quơ thấy phảng phất
đâu đó của một “tuổi thơ dữ dội” của Phùng Quán đang trỗi dậy trong con người
mình.
Nhiều lúc tự hỏi: “Chỉ là trâm rừng thôi mà, có cần
phải ngon dữ vậy không?” Thèm quá xá má ôi!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét